Chương 3557
Trước đó, Dương Thanh hôn mê vì bị thương nặng, tuy về sau khôi phục ý thức, nhưng vẫn không thể tỉnh lại, sau khi Tần Y đút đan dược cho anh, anh mới đột phá trong lúc hôn mê rồi tỉnh lại.
Lần đột phá này dễ dàng hơn trước rất nhiều, mọi chuyện đều rất không ổn.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Em cứ yên tâm, nếu có gì bất thường, anh sẽ nói với em ngay”.
Thấy Dương Thanh đồng ý, Phùng Tiểu Uyển mới chạy đi chữa trị vết thương cho những người khác.
Đầu tiên, cô ta kiểm tra cơ thể của anh em nhà họ Tống, hai người họ đều bị nội thương nghiêm trọng, ngay cả Phùng Tiểu Uyển cũng không thể giúp họ hồi phục ngay trong thời gian ngắn, mà bắt buộc phải điều trị một thời gian.
Cô ta kiểm tra cho Mã Siêu cuối cùng.
Nét mặt Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng trở nên hết sức nghiêm nghị, Ngải Lâm lập tức căng thẳng, chung sống với Phùng Tiểu Uyển lâu như thế, cô ấy hiểu từng biểu cảm của Phùng Tiểu Uyển.
Dương Thanh cũng lo cho Mã Siêu.
Lần kiểm tra này kéo dài khoảng năm phút rồi mới dừng lại.
Ngải Lâm vội hỏi: “Tiểu Uyển, Mã Siêu sao thế?”
Phùng Tiểu Uyển không nói gì, chẳng biết là đang do dự xem có nên trả lời không, hay đang nghĩ xem phải giải thích thế nào.
Chuyện này khiến mọi người càng thêm lo lắng.
Mã Siêu như hiểu ra điều gì đó, cười nói: “Anh biết rõ chuyện gì đang xảy ra với cơ thể anh, chỉ bị chút nội thương khi đánh với tên khốn Vạn Tề thôi, nghỉ ngơi một thời gian là ổn, Tiểu Uyển, anh nói không sai chứ?”
Anh ta muốn theo Dương Thanh đến Ma Sơn ở chiến trường ngoài biên giới, lúc này đương nhiên không thể khiến Ngải Lâm lo lắng được.
Ngải Lâm hiểu ý Mã Siêu, lập tức quát: “Anh trật tự!”
Mã Siêu lúng túng sờ mũi, cười ngượng.
Ngải Lâm nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, anh ấy sao rồi? Em cứ yên tâm nói cho chị biết”.
Phùng Tiểu Uyển liếc nhìn Mã Siêu rồi nhìn về phía Ngải Lâm: “Chị Lâm, anh Siêu bị nội thương, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến nền tảng võ thuật của anh ấy, nhưng chị yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức, không để nền tảng của anh ấy bị ảnh hưởng”.
Nghe thấy thế, Ngải Lâm thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn Mã Siêu: “Anh không có thực lực còn dám khoe khoang, đáng đời anh bị nội thương”.
Mã Siêu cười hề hề, bước đến ôm Ngải Lâm: “Vợ à, lần này anh đi giúp anh Thanh nên mới bị nội thương, có muốn trách thì cũng phải trách anh Thanh chứ, ai bảo anh ấy trốn ở trụ sở chính Võ Minh mà không bảo chúng ta tiếng nào? Hại bọn anh xung đột với cao thủ Võ Minh”.
Ngải Lâm lườm Mã Siêu.
Mã Siêu vui vẻ nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, có phải nên trách anh không ạ?”
Dương Thanh bỗng thấy hơi khó chịu, rõ ràng Phùng Tiểu Uyển sợ Ngải Lâm lo nên mới giấu giếm, nhưng anh biết chắc chắn cơ thể của Mã Siêu có vấn đề rất lớn rồi.
Anh mỉm cười gật đầu, nói với Ngải Lâm: “Chị Lâm, lần này trách tôi, bế quan đột phá ở Võ Minh, quên cả thời gian nên liên lạc với mọi người muộn”.
Ngải Lâm vội nói: “Dương Thanh, tôi không có ý trách cậu đâu”.
Dương Thanh mỉm cười gật đầu.